Ánh sáng từ bi

chua long khanh

Ngày cập nhật: 18/12/2018

Thơ

ÁNH SÁNG TỪ BI

 (Gồm 08 tập: tập 1)
........oOo.........

 Một hôm gặp lúc mưa dầm

Muốn cho ngon giấc mà nằm không yên.
Trong lòng suy nghĩ liên miên,
Việc chung của thế việc riêng của mình.
Làm sao hòa một tánh tình,
Để cho thế giới thái bình an vui.
Nếu còn kẻ ngược người xuôi,
Nhơn sanh bốn bể còn trôi nổi nhiều.
Cứ lo tưởng có bấy nhiêu,
Ruột gan như thể đốt thiêu hồi nào.
Nhắm nghiền đôi mắt lại nhau, 
Nhưng ôi! dòng lệ cứ trào mãi ra.
Trời mưa người cũng lệ sa,
Đôi tâm hồn phải chăng là dung thông.
Không sao an được giấc nồng,
Bật đèn ngồi giữa thơ phòng nửa đêm.
Buồn chi Trời chẳng chịu êm,
Mưa càng nặng hột bắt mềm lòng đây.
Quá đau đớn tấm gan nầy,
Ngồi trơ không cựa như thây mất hồn.
Thầm lòng khấn Đức Thế Tôn,
Dạy cho con những điều còn chưa thông.
Lòng luôn đau đớn với lòng,
Chưa ngày nào thấy giấc nồng được yên.
Không buồn thiếu kem bạc tiền,
Mà buồn thiếu kém đạo duyên với đời.
Từ lâu kêu réo hết hơi,
Nhưng mà không được mấy người nhứt tâm.
Khiến cho gan ruột héo bầm,
Lúc nào cũng vẫn đứng nằm không an.
Lòng ta vừa ngậm ngùi than,
Mắt ta vừa cũng lệ tràn thêm ra.
Gật gù nghe tiếng xa xa,
Rằng con ơi! hãy nghe qua lời nầy:
Rẫy nào mà chẳng có rầy,
Rầy nhiều rán bắt để gầy giống duyên.
Nhớ chăng trước mấy ngàn niên,
Thích Ca vẫn bị kẻ ghen người hờn.
Nào đâu phải thiếu đạo duơn,
Mà do căn khí chư nhơn mỏng dày
Dày căn mùi đạo mau say,
Mỏng căn tiếng kệ ngoài tai khó vào.
Con ơi! đức lượng Trời cao,
Dưới trần đâu cũng trùm bao một tình. 
Dù cho ai bội phụ mình,
Từ bi học lấy một tình yêu thương.
Tai nghe chiếc nhạn kêu sương,
Nỗi lòng Đức Phật đoạn trường lắm con.
Ít đi đường khó nỗi mòn,
Góc gai dù mấy ớ con chớ buồn.
Gậy thiền cố chống qua truông,
Con ơi! rán đạp cho suông nẻo đường.
Bước về chưa đến Tây Phương,
Ý nguyền Tam Tạng còn vương mối sầu.
Con ơi! đâu chửa ra đâu,
Bỏ thân muôn kiếp vẫn đầu sanh ra.
Con ơi! hai chữ giác tha,
Tình con với Phật vẫn là tình chung.
Giờ nầy con lắm não nùng,
Cũng là giờ Phật đau lòng đấy con.
Trời mưa con động lòng son,
Lệ con Phật thấy dạ còn đau hơn.
Ngàn xưa đã rấm sâu duơn,
Khối tình đôi ngã chắc hơn sắt đồng.
Con ơi! con ỏ trần hồng,
Mọi điều động tịnh nơi lòng Phật hay.
Lăn lóc đau khổ chầy ngày,
Không vì tư dục vì khai đạo mầu. 
Đã sâu càng quật thêm sâu,
Thật là xứng đáng đứng hầu Như Lai.
Xưa kia cũng thể như nay,
Giữa con với Phật chưa ngày nào xa.
Con nguyền gánh khổ bá gia,
Khổ con nhiều lúc Phật xa xót lòng.
Từ bi bác ái đại đồng,
Khác phương nhưng Phật vẫn cùng một tâm.
Ngoài hiên trời đổ mưa dầm,
Trong con rơi lụy Phật nằm sao yên.
Con than vì thiếu đạo duyên,
Phật than vì chúng quá ghiền trần ai.
Đang ngồi nơi chốn Phương Tây,
Thấy con lệ thấm Phật cay đắng lòng.
Con ơi! việc hiếu chưa xong,
Nghĩa dân chưa vẹn hẳn lòng còn đau.
Thuở xưa Đức Phật thế nào,
Hiện nay con cũng bước vào thế ni.
Vui lòng nối gót Từ Bi,
Chúng sanh còn có một kỳ nầy đây.
Con ơi! trong nước có mây,
Trong mây có nước rán gây duyên lành.
Đường Tây vạch giữa chúng sanh,
Rồng từ cá sấu mà thành ớ con.
Đừng buồn đen sẫm màu non,
Nếu không có đá ngọc còn đâu sanh.
Con ơi! chuông lớn chỉ mành,
Thương đời mạt hạ phải đành hy sinh.
Chuyển di việc cận bên mình,
Giống duyên khi gặp rán gìn đừng buông.
Con ơi! cha tủi con buồn,
Nào đâu một buổi mà muôn niên rồi.
Bởi đời nay lở mai bồi,
Chiếc đò bỉ ngạn dập dồi lắm phen.
Thật vàng vùi mấy không ten,
Chơn tu thử mấy không hoen ố lòng.
Biển trầm luân chẳng lấp xong,
Không ai lay chuyển được lòng từ bi.
Miễn đời hết được mê si,
Nắng mưa bùn trịn quản gì thân lươn.
Con ơi! sớm tối lo lường,
Chẳng vì danh lợi vì đường độ sinh.
Không riêng con hiểu lấy mình,
Phật nơi đâu cũng rõ tình của con.
Gót chơn càng lắm hao mòn,
Đường càng xa rộng ớ con chớ nài.
Con sầu đau dạ Như Lai,
Muôn xưa cũng tợ đêm nầy ớ con.
Phòng đơn với một tim son,
Trời sầu người thảm cảnh còn chi hơn.
Con ơi! nơi chốn Kim Sơn,
Tiếng con vang động còn hơn sấm Trời.
Dùng huyền Phật ngỏ đôi lời,
An lòng con trẻ giúp đời cho xong.
Tử sanh giữ vẹn chữ đồng,
Trên vai còn gánh tang bồng đừng quên.
Ngày giờ mau lẹ như tên,
Người còn lụi đụi chưa nên phần nhiều.
Con ơi! trong lượn sóng triều,
Con thuyền Bát Nhã phải chìu từng cơn.
Chông gai cũng chẳng chi hờn,
Não nề là việc con từng trải qua.
Ngàn vàng chỉ một cơn là,
Con ơi! muôn sự chẳng qua nhứt thời.
Mượn cơ để chuyển thế thời,
Mộng trung mà vẫn là người tỉnh mê.
Con ơi! nhân loại ngày về,
Muôn hình vạn trạng tướng-hề biến sanh.
Tuy con lăn lóc mọi ngành,
Vẫn lòng như thể trời xanh một màu.
Nỗi lòng Phật quá đớn đau,
Thấy thân con trẻ chuyền lao trong đời. 
Con ơi! trần tạm con ơi!
Từ non đài ngỏ những lời đây con.
Thấy con ôm tấm lòng son,
Phòng không bóng chiếc héo don tháng ngày.
Con ơi! thế tạm là đây,
Nhìn con lo liệu Phật cay đắng lòng.
Một lời thệ lúc xa sông,
Tin con sau trước một lòng sắt đinh.
Đức tin con khéo vẹn gìn,
Thấy con như phụng lộn hình trên mây.
Nhìn con mà thảm lòng đây,
Cho nên Phật vẫn tháng ngày bên con.
Con ơi! hai chữ mất còn,
Liệu thân còn phải giúp luôn đến người.
Việc người thế kỷ hai mươi,
Sang cho mấy bực chưa cười được đâu.
Con ơi! nhìn trẻ càng lâu,
Khiến lòng của Phật càng âu lấy lòng.
Đài mây vạn sự giai không,
Chỉ lo thế cuộc như bông sáng ngày.
Con ơi! chớ tưởng kéo dài,
Sớm tươi chiều héo xưa nay một đường.
Từ đây đến chuyển âm dương,
Con ơi! còn lắm sầu thương trong đời. 
Thấy con quá bước nhiều nơi,
Khiến lòng Phật tợ như hồi sóng xao.
Đã thông nhơn quả thế nào,
Nhưng thương con vẫn không sao nén lòng.
Con ơi! đời tạm giải xong,
Giữa con cùng Phật mới hòng an vui.
Ngàn vàng giá mấy con ơi!
Không bằng cứu được một người thế gian.
Liệu lường đến nát tim gan,
Khác gì đời Phật mấy ngàn năm xưa.
Một khi nổi gió sa mưa,
Giọt sầu rơi rớt đến tơi tả lòng.
Con ơi mượn đảo tang bồng,ng
Làm nơi nghỉ cánh để hòng bay xa.
Chỉ đường kẻ lạc xa cha,
Để cùng gặp gỡ ấy là ý thông 
Con ơi! vàng ở sông trong,
Chúng sanh cần phải ra công mới tìm.
Thấy đời chưa rõ Phật điềm,
Con đau chính Phật cũng kim châm lòng.
Sầu Tây chưa dứt sầu Đông,
Đây vừa ngưng lệ kia dòng châu rơi.
Con ơi! lửa chẳng một nơi,
Mà đâu cũng khói lợp Trời ớ con.
Đến khi biển cạn non mòn,
Từ đây sự thế lắm còn chuyển luân.
Kẻ nào vội vã vui mừng,
Chỉ là chuốc lấy vào thân họa sầu.
Con ơi! cha thảm con rầu,
Không riêng danh lợi vì câu bi tình.
Hẹn đời đến cảnh thái bình,
Nếu chưa nên được lòng mình chưa vui.
Lòng buồn không lúc nào nguôi, 
Nhưng ngoài mặt vẫn bải buôi với đời.
Con ơi! nầy trẻ con ơi!
Thấy con đạm bạc xứ người mà đau.
Chẳng ham danh vị sang giàu,
Chỉ vì yêu khắp đâu đâu dân tình.
Ngày nầy có Phật ứng thinh,
Chẳng vì quá bước vì tình đã lâu.
Con ơi! với lẽ nhiệm mầu,
Vì con mọi việc đuôi đầu lộ ra.
Lấy đây làm mực gần xa,
Thức dân trong cõi Ta Bà tỉnh tâm.
Đua chen trong giấc mộng nằm,
Đời muôn hoa lệ trong tầm mắt nheo.
Con ơi! còn lắm nguy nghèo,
Đời như chỉ mảnh mà treo chuông vàng. 
Lo lường sao khỏi lầm than,
Hoàn cầu chỉ cách tấc gang xa gì.
Muốn ai cũng học từ bi,
Để làm cho khắp người qui đường lành.
Nếu còn lắm kẻ ác sanh,
Thì không thể có bình thanh bao giờ.
Con ơi! ngày rối cuộc cờ,
Tướng binh sống chết trong giờ khắc thôi.
Nhàn đời Phật bắt châu ôi!
Biết sao cứu hết khắp người thế gian.
Cánh hoa biết nó sắp tàn,
Hương thơm sắc đẹp có làm chi vinh.
Con ơi! khuyên chúng sửa mình,
Chớ tham danh lợi quên tình anh em.
Dù cho có lắm luốt lem,
Cũng nên chùi rửa chớ làm thêm nhơ.
Dịp may nếu để thờ ơ,
Qua rồi kiếm lại bao giờ cho ra.
Đường về gặp Phật Thích Ca,
Ngày nay rất dễ hơn là ngày xưa.
Thị thành đến xóm làng thưa,
Nơi đâu cũng có kẻ cho lời lành.
Biết bao Bồ Tát giáng sanh,
Tùy phương hóa độ dân tình khắp nơi. 
Thế gian đua việc ăn chơi,
Phật Tiên lo sự cứu đời không ngưng.
Con ơi! phải biết gìn thân,
Thường luôn phản tỉnh là chân Thánh hiền.
Chẳng quên xét hậu suy tiền,
Lỗi lầm đâu khiến lưu truyền dài lâu.
Đào luôn chẳng lấp mới sâu,
Một moi, hai dập thì đâu nên hồ.
Cây già đành phải cây khô,
Chưa già không tưới cũng trơ héo cành.
Con ơi! tu phải cho thành,
Chớ làm lấy có chỉ nhành nhọc công.
Ngày nầy gói ghém không xong,
Mốt mai đâu khỏi chất chồng bề nhê.
Gặp cơ không cỡi gió về,
Để khi ngược nước chơn lê sao rồi.
Con ơi! Phật cảnh có ngôi,
Trần gian không chỗ nào ngồi cho yên.
Bước cùng của cõi phàm duyên,
Không tìm đây hỏi còn nghiêng chỗ nào?
Mực tàu nẻ thẳng thì đau,
Nhưng không nhờ thế làm sao nên hình.
Mọi lời trong các kệ kinh,
Nói chung chớ chẳng cố tình riêng ai. 
Hiểu sâu với nghĩa nhơn loài,
Mới không lầm ý của bài kệ cơ.

 


* Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật
Long Khánh Ni Tự Vĩnh Long